Saturday, June 26, 2010

Tám Cô

24-7-1972,

Phong Nha-Quảng Bình


Bom giặc vần vũ đất Quảng Bình,

Mười ba thanh niên xung phong, chiến sĩ phòng không,

Những thế hệ thanh niên Bác Hồ,

Vẫn đào đường lấp đất, chiến đấu giữa lòng bom.


Vai nặng trĩu tình yêu đất nước,

Môi nặng trĩu giọt mồ hôi sa.

Tuổi trẻ hiến dâng đời mình không chùn bước,

Ngực phập phồng ý chí dâng sức xanh.


Dân mình khổ cực, bao đau đớn,

Bát ngô khô chan với hờn căm cay,

Con khóc mất cha, chồng khóc mất vợ …

Xiềng xích khổ ải biết nhường nao.


Thằng con trai mười tuổi đi đào hào,

Đứa con gái yếu ớt gánh nước tiếp cho vơi khát,

Học trò khổ, thầy đau gấp mười gấp trăm!


Đùng …

Bom nổ trên mặt trận xanh các chiến sĩ,

Yêu nước, yêu mình, nghe hiệu lệnh, tìm đường thoát bom,

Hang hốc, sâu tận đáy, chắc an toàn !

Ngỡ sao trời đất không thương, đá rơi chắn lối !

Bất lực không dùng được mìn, chẳng thoát ra được …

7 ngày, rồi 10 ngày …

Dân công phát hiện, còn giọng yếu ớt trong hang,

Lòng người đau nhói, chia bát cháo loãng qua que gãy …

Mong các cô các chú đói lòng cầm hơi…

Mà đã bảo, trời đất không thương người …

Cháo không tới tận trong hang, mà tiếng người cũng bặt.

Nằm lại nơi đó, bốn cô gái và cả chàng trai …


Đường Trường Sơn trải rộng tít mù khơi,

Đông, Tây đều ghi dấu …

Đêm vọng về những khúc nhạc bất tận,

Gọi người đi chẳng ngại những đạn bom.

Gọi người ghé, mang về quê, gần mẹ …

Những hài cốt, những linh hồn vất vưởng,

Không sợ chết bom, sợ mình không cống hiến cho đất nước …


1992,

Cuối cùng cũng về lại được quê nhà,

Quân phục xanh, mũ tai bèo còn đó,

Chiếc khăn thêu dù mục nhưng vẫn thắm,

Khúc hát thanh niên lên đường vẫn vang vang …


Chỉ có người là đã về với cát bụi …

Liệt sĩ, họ được truy tặng thế,

Và từ đó, người ta gọi là hang “Tám cô”!


31-7-2007

Chẳng suy nghĩ được gì nhiều,

Chỉ đơn giản kể lại câu chuyện mình được kể,

Và tìm sự đồng cảm từ đâu đây,

Dù mình đã nói, không nghĩ, cũng không khóc được nhiều.

***

Hôm bố đi xuyên Việt về kể, lòng trào dâng một cái gì đó lạ lùng. Chỉ viết lại thế thôi …

"Rồi một ngày oan nghiệt, ngày 24-7-1972, cái ngày mà sau này người dân Phong Nha - Kẻ Bàng vẫn còn truyền miệng nhắc đến như một câu chuyện bi thảm. Tại km số 16, như thường lệ khi máy bay Mỹ oanh tạc, dân quân và lính ta trốn vào các hang động ven đường. Không may một quả bom làm lở một tảng đá nặng hàng trăm tấn xuống che bít cả miệng hầm, bít luôn lối ra của 13 TNXP và chiến sĩ phòng không, trong đó có bốn cô gái. Mọi nỗ lực cứu người đều không thành. Đồng đội chỉ còn biết tìm cách đổ sữa vào với hi vọng mong manh nhằm duy trì sự sống cho họ. Đến mười ngày sau, không còn nghe tiếng ai nữa cả…"

Đào Hồng Nhung

Tháng 7, ngày 31, 2007

No comments:

Post a Comment