Đầu óc dạo này có vấn đề, chắc là do Sài Gòn dạo này mát quá
Mà mình thì hình như quen hơn với hơi nóng thường nhật!
Ước gì bây giờ viết được cái gì đó hay ho, như là một áng văn với “chiếc lá xoay xoay thời gian bất tận”-như đã viết trước đây.
Thế mà giờ cầm bút lên, cứ thấy nặng chình chịch! Buồn vời vợi …
Có lẽ lâu lắm rồi, chưa được chiêm nghiệm, chưa được mải mê tìm những đề tài đẹp,
Giờ nhìn xung quanh, đâu đâu cũng thấy sự vật sờ sờ, sống sượng
Thậm chí vô hồn, ờ … lá xoay thì cũng chỉ là lá xoay …
Cũng chẳng nghĩ được nhiều,
Bởi hết thảy cứ đập vào tai vào mắt mình hơn là vào tim,
Dạo này gặp một số chuyện, cứ ngỡ như mình sẽ gục ngã,
Đâu có, vẫn bình thản, vẫn hồn nhiên,
Như chưa bao giờ biết đau là gì.
Bạn bè, người thân, tất cả đọng lại trong tâm trí một ngày cứ như một cuốn phim mờ nhạt,
Không đầu, không cuối, và không cả một nét thanh!
Cứ đi trên một con đường quen thuộc, vậy mà không biết mình đi về đâu!
Thậm chí chưa đi đến nơi mà cứ tưởng vì đã đi xa lắm rồi,
Những gương mặt quen thuộc bỗng trở nên xa lạ như người dưng,
Những giọng nói ấm áp giờ đông cứng tâm hồn mình thành băng,
Sợ hãi, chỉ muốn nấp vào một chỗ an toàn, tránh xa tất cả …
Mệt mỏi, cũng không hẳn, nhưng ... không biết mình đang đi về đâu!
Ngày ngày, nói những câu sáo rỗng, cười những nụ cười vẩn vơ,
Vậy mà nhiều khi người ta vẫn yêu thương mình.
Nhưng cũng có đôi khi mình quan tâm thật,
Vậy mà người ta tưởng mình chống đối,
Chán kinh khủng!
Mình cứ thích viết, viết vung vít, viết để thỏa mãn cái tâm hồn gò bó!
Thật tình … chẳng nội dung, chẳng đầu cũng ko cuối,
No comments:
Post a Comment