Friday, July 9, 2010

Đà Lạt kí

Một quãng lặng thinh tôi tìm thấy mình ở Đà Lạt.

Với hồ Than Thở rồi ngàn thông,
Người ta bảo hồ này thiêng liêng lắm,
Trai gái yêu nhau đến vĩnh hằng.

Tự dưng,
Ranh giới sống chết hiện rõ dần trước mặt.
Tôi tự hỏi,
Đồi hai mộ cất giữ tấm lòng son,
Hay dấu hỏi của tôi về những cái chết được tung hô?

Lòng lại suy nghĩ,
Tự hỏi bao giờ mình sẽ yêu như thế,
Chẳng suy nghĩ, chẳng tính toán chi.
Rồi chẳng lo đến người sống sẽ làm gì,
Khóc thương ti tỉ hay lòng sẽ quặn đau.

Thung Lũng tình yêu...

Mặt hồ giữa thung lũng phẳng lặng đẹp lạ làm tôi dừng thở,
Thuyền xa, vó ngựa xóa lối về.
Thề nguyền, hẹn ước có trời chứng,
Quay lại, sực nhớ người thương đã bỏ quên.

Đào Hồng Nhung
Kỉ niệm Đà Lạt 3-6 tháng 7, 2010
10 July, 2010




Bỏ thơ

Ơ tôi không viết được thơ nữa,
Chữ nghĩa, ờ thi, tôi bỏ đã lâu.

Ý tứ tôi chẳng còn dạt dào,
Phải chăng con số đã ăn mòn cảm xúc?

Ôi tôi không viết được thơ nữa,
Cảm xúc chết ngợp trong rối ren.

Cứ bảo mình là lí trí,
Mà càng ngày thấy mình càng dở hơi.

Thì ra thời gian viết thơ tôi mê Xuân Diệu,
Hàn Mặc Tử rồi Trần Đăng Khoa.
Toàn là những cái tên xưa cũ,
Giờ nằm bụi bờ trên đầu giường bỏ quên.

Bỏ quên thơ thẩn tôi tự nhận ra,
Lòng có rối nhưng tâm phải tịnh,
Tịnh không có nghĩa là lòng không có sóng.
Nhưng phải tròn tâm cho tình,
Phải làm vuông vắn tâm hồn mình trong thơ.

Mà bây giờ,
Đố kị rồi hờn ghen, lại còn đầy trách móc,
Văn chương sách vở cất vào góc tối,
Lâu lâu lấy ra đánh bóng lại cất vào.

Đào Hồng Nhung
10 July, 2010