Saturday, June 26, 2010
Và như thế ta đã yêu nhau...
Tên tôi là Đào Hồng Nhung
Tôi rung động khi bất giác nhìn qua kẽ lá,
Giọt sương hôm đọng lại từ đêm qua.
Tôi ngây ngất khi hứng nắng vàng trong bàn tay tê cứng,
Cháy bỏng, và chất ngất lạ thường …
Tôi lay động khi nghe giọng nói ấm áp,
Lời yêu thương giữ chặt trái tim non.
Tôi vô tư khi đặt lòng tin nơi con người,
Đặt rồi, sững sờ chẳng biết lấy lại làm sao.
Tôi thiên thần khi đánh rơi một sự thương,
Mọi nẻo đường qua, tôi lại đánh mất một mảnh tình yêu.
Tôi ác quỉ khi phán xét người, phán xét đời …
Mảnh chiếu rách, không sưởi ấm được những ngày đông.
Chỉ là tôi,
Đào Hồng Nhung!
Muốn
Th ơ h è, mu ốn!
Tôi muốn đáp chuyến tàu đêm đi Nha Trang
Để nghe guồng máy xe lửa nước mình vẫn xình xịch,
Để mệt nhoài và ngủ ngon theo từng nhịp xóc,
Để ngắm cánh đồng sen Khánh Hoà thơm ngát đẫm sương.
Tôi muốn nằm dài dưới cây cầu gỗ dọc bờ biển,
Dựa đầu vào cột, nghe gió vỗ, nắng say,
Ngắm mặt trời ngay từ lúc tờ mờ sáng
Và nhớ về những kỉ niệm xa xôi …
Tôi muốn ngồi dưới thân cây dừa, rộng tán lá,
Nếm mùi nắng hoà vào hạt cát sa,
Rồi phóng tầm mắt về đảo xa xa lắm
Và ngậm nhớ về một khoảnh khắc ngây ngô …
Tôi muốn dạo biển Nha Trang khi đêm xuống,
Ôm sao xa, ôm cả sóng nước vờn gối mỏi,
Thả dép, và nhặt, rồi lại thả, vần quởn một vòng không …
Cho sóng cuốn xoay, rồi sẽ níu giữ lại.
Tôi muốn hít vào lồng ngực hơi biển,
Mặn nồng và sâu thẳm hương xa,
Để trối trăn vào một đêm mặn buốt,
Để xát muối vào những vết thương sâu.
Tôi muốn về Nha Trang, nơi bình yên lắm,
Dù sẽ buồn, sẽ nhớ, sẽ nhiêu khê
Nhưng buồn rồi biết mình đã sống,
Đã được yêu và được ôm trọn bởi biển xanh.
Tôi muốn về Nha Trang, nơi còn in dấu vết,
Một tình yêu chưa trọn vẹn đã phôi phai,
Để nhờ gió thổi bay đi niềm nhớ,
Và nhờ sóng cuốn đi dấu chân ta!
Đ ào H ồng Nhung
August 26, 2007
Tám Cô
24-7-1972,
Phong Nha-Quảng Bình
Bom giặc vần vũ đất Quảng Bình,
Mười ba thanh niên xung phong, chiến sĩ phòng không,
Những thế hệ thanh niên Bác Hồ,
Vẫn đào đường lấp đất, chiến đấu giữa lòng bom.
Vai nặng trĩu tình yêu đất nước,
Môi nặng trĩu giọt mồ hôi sa.
Tuổi trẻ hiến dâng đời mình không chùn bước,
Ngực phập phồng ý chí dâng sức xanh.
Dân mình khổ cực, bao đau đớn,
Bát ngô khô chan với hờn căm cay,
Con khóc mất cha, chồng khóc mất vợ …
Xiềng xích khổ ải biết nhường nao.
Thằng con trai mười tuổi đi đào hào,
Đứa con gái yếu ớt gánh nước tiếp cho vơi khát,
Học trò khổ, thầy đau gấp mười gấp trăm!
Đùng …
Bom nổ trên mặt trận xanh các chiến sĩ,
Yêu nước, yêu mình, nghe hiệu lệnh, tìm đường thoát bom,
Hang hốc, sâu tận đáy, chắc an toàn !
Ngỡ sao trời đất không thương, đá rơi chắn lối !
Bất lực không dùng được mìn, chẳng thoát ra được …
7 ngày, rồi 10 ngày …
Dân công phát hiện, còn giọng yếu ớt trong hang,
Lòng người đau nhói, chia bát cháo loãng qua que gãy …
Mong các cô các chú đói lòng cầm hơi…
Mà đã bảo, trời đất không thương người …
Cháo không tới tận trong hang, mà tiếng người cũng bặt.
Nằm lại nơi đó, bốn cô gái và cả chàng trai …
Đường Trường Sơn trải rộng tít mù khơi,
Đông, Tây đều ghi dấu …
Đêm vọng về những khúc nhạc bất tận,
Gọi người đi chẳng ngại những đạn bom.
Gọi người ghé, mang về quê, gần mẹ …
Những hài cốt, những linh hồn vất vưởng,
Không sợ chết bom, sợ mình không cống hiến cho đất nước …
1992,
Cuối cùng cũng về lại được quê nhà,
Quân phục xanh, mũ tai bèo còn đó,
Chiếc khăn thêu dù mục nhưng vẫn thắm,
Khúc hát thanh niên lên đường vẫn vang vang …
Chỉ có người là đã về với cát bụi …
Liệt sĩ, họ được truy tặng thế,
Và từ đó, người ta gọi là hang “Tám cô”!
31-7-2007
Chẳng suy nghĩ được gì nhiều,
Chỉ đơn giản kể lại câu chuyện mình được kể,
Và tìm sự đồng cảm từ đâu đây,
Dù mình đã nói, không nghĩ, cũng không khóc được nhiều.
***
Hôm bố đi xuyên Việt về kể, lòng trào dâng một cái gì đó lạ lùng. Chỉ viết lại thế thôi …
"Rồi một ngày oan nghiệt, ngày 24-7-1972, cái ngày mà sau này người dân Phong Nha - Kẻ Bàng vẫn còn truyền miệng nhắc đến như một câu chuyện bi thảm. Tại km số 16, như thường lệ khi máy bay Mỹ oanh tạc, dân quân và lính ta trốn vào các hang động ven đường. Không may một quả bom làm lở một tảng đá nặng hàng trăm tấn xuống che bít cả miệng hầm, bít luôn lối ra của 13 TNXP và chiến sĩ phòng không, trong đó có bốn cô gái. Mọi nỗ lực cứu người đều không thành. Đồng đội chỉ còn biết tìm cách đổ sữa vào với hi vọng mong manh nhằm duy trì sự sống cho họ. Đến mười ngày sau, không còn nghe tiếng ai nữa cả…"
Đào Hồng Nhung
Tháng 7, ngày 31, 2007
Không thành vần, mà thành thơ
Kh ông th ành v ần, m à th ành th ơ …
“Con ng ư ời Đ ào H ồng Nhung c ó qu á nhi ều c ảm x úc, c ứ m ỗi c ảm x úc đặc bi ệt, đ ến l à kh ông bao gi ờ mu ốn qu ên,m à d ạo n ày gh ét d ài d òng, n ên kh ông vi ết v ăn, …vi ết th ơ cho ng ắn g ọn, nh ưng th ấy c ũng kh á đ ầy đ ủ, v à m ột ch út … l à m ình h ơn”
-Th ơ v ới t ôi kh ông to t át, kh ông đ ầy ngh ệ thu ật, màch ỉ l à m ột áng ch ữ
ngh ĩa ghi đ ậm v à s âu m ãi trong t âm h ồn-
C ảm x úc khi nh ìn m ây n ắng qu ét nh ẹ qua k ẽ l á s ân tr ư ờng
Vi ết kh ông th ành v ần,
M à th ành th ơ trong trang v ở!
C ảm x úc khi nh ìn l ục b ì nh tr ôi tr ên s ông n ặng đ ỏ,
Vi ết kh ông th ành v ần,
M à th ành th ơ trong k í ức d ài l âu!
C ảm x úc khi nh ìn b é con l ẫm ch ẫm b ư ớc đi nh ững b ứ ơc đ ầu ti ên,
Vi ết kh ông th ành v ần,
M à th ành th ơ ghi đ ậm c ông ơn m ẹ cha!
C ảm x úc khi nh ìn m àu đ ỏ tr ên c ờ T ổ qu ốc,
Vi ết kh ông th ành v ần,
M à th ành th ơ b ốn ng àn đ ời c òn son!
C ảm x úc khi đ ặt xu l ẻ v ào tay c ụ gi à s ư ơng gi ó,
Vi ết kh ông th ành v ần,
M à th ành th ơ, m ột b ài th ơ bu ồn b ất t ận!
C ảm x úc khi th ấy ai đ ó kh óc khi ng ư ời th ân xa khu ất,
Vi ết kh ông th ành v ần,
M à th ành th ơ, g ửi cho ng ư ời ra đi!
C ảm x úc khi n ư ớc m ắt m ẹ l ưng ch ừng,
Vi ết kh ông th ành v ần,
M à th ành th ơ, ch ứa chan t ình me ấm áp!
C ảm x úc khi m ùi đ ại d ư ơng ng ào ng ạt trong l ồng ng ực,
Vi ết kh ông th ành v ần,
M à th ành th ơ, m ột b ài th ơ l ãng m ạn đ ầy n ư ớc m ắt!
R ất nhi ều c ảm x úc …
Vi ết kh ông th ành v ần,
M à th ành th ơ, m ột b ài th ơ mu ôn m àu cu ộc s ống,
M ỗi m àu s ắc l ại r ộnm ột âm s ắc r ất ri êng …
Đ ào H ồng Nhung
September 5, 2007
Ngày 5, tháng 9, năm 2007
Trôi
-Hôm nay ra bến sông S ài Gòn ng ồi, nh ìn l ục b ình, nh ìn t àu thuy ền, xuồng ghe, l ững l ờ tr ôi, ph ải vi ết l ại, k ẻo ng ày mai qu ên!-
Thuyền trôi, …
Bập bềnh, theo sóng nước,
Thả neo, gió không cuốn ra khơi …
Lục bình trôi,
Lững lờ, buồn man mác,
Từng mảng giăng đầy, bến sông xa …
Thuyền giấy trôi,
Mỏng manh, sóng cuốn nát,
Về với hư vô, về với những ngày xưa …
Đào Hồng Nhung
September 5, 2007
Tiếng còi
-Ti ếng c òi h ú nghe xa v ắng, bi ai tr ên b ến s ông l ặng t ờ, t ự d ưng l òng r ộn l ên m ột c ảm x úc kh ó t ả, vi ết l ại, …-
Còi xe xé tan màn đêm tĩnh lặng,
Đưa người về trăm ngả đường xa ...
Còi tàu rời b ến, mang người đi xa lắm,
Bến cảng vắng lặng, ai biết ai còn chăng?
Còi xe lửa, thét vang một khoảng trời buồn bã,
Khuất xa rồi, biết có còn gặp chăng?
Đào Hồng Nhung
September 5, 2007
Gửi Mẹ
Rất mệt mỏi, thực sự là như vậy!
Nói chuyện với mẹ, cảm thấy mệt mỏi và ko tự tin,
“Tại sao con không như những người con gái khác, dịu dàng thùy mị,
Tại sao con không ăn mặc những màu nhu mì, thích bèo nhúm, chi tiết như những người khác …
Tại sao con luôn khó khăn và “sưng xỉa” …
Tại sao con không nhẹ nhàng nũng nịu, …”
Mẹ,
Tại vì con không muốn là những người đi sau,
Không muốn vì những chuyện nhỏ nhặt làm chậm trễ tương lai,
Con không thích những thứ lê thê, màu mè … đơn giản vì con thích đơn giản,
Đơn giản chứ không đơn điệu, và hoàn toàn không phải là một tên đàn ông …
Như mẹ nói!
Tại sao con khó chịu và không nói chuyện,
Vì ở nhà, con cảm thấy không tự tin …
Không tự tin với tất cả mọi chuyện,
Không xinh xắn, không thon thả như mẹ lúc trẻ,
Không mặc những thứ quần áo mà mẹ cho là “mốt”! …
Không nói những câu nói dịu dàng, nhưng rỗng tuếch, mà mẹ cho là thiên hạ nói hay …
Và con biết,
Con có thể nấu một bữa ăn ngon,
Vá lại quần áo, và bày biện mọi thứ thật đẹp, …
Con có thể hiểu và kiên nhẫn lắng nghe,
Rất trung thành, yêu thương vô điều kiện với tâm hồn rộng mở …
Dù đó, không phải là những thứ mẹ có thể thấy,
Và hiểu …
Nhưng con xin lỗi,
Con không trở thành được như mẹ …
Hoàn hảo? Và có một hình ảnh bên ngoài tốt,
Con có những chí hướng khác …
Chỉ là …
Con sẽ không trở thành bản sao của mẹ, với những lí tưởng mẹ mong con có …
Con sẽ cố gắng, tự vấp ngã, trải nghiệm, và con sẽ thành công …
Vì con gái mẹ …
Được trui rèn trong nước mắt, đau khổ, tuyệt vọng, mất mát … tất cả!
Con sẽ vững vàng, mẹ hãy tin!
Quá mệt
Đầu óc dạo này có vấn đề, chắc là do Sài Gòn dạo này mát quá
Mà mình thì hình như quen hơn với hơi nóng thường nhật!
Ước gì bây giờ viết được cái gì đó hay ho, như là một áng văn với “chiếc lá xoay xoay thời gian bất tận”-như đã viết trước đây.
Thế mà giờ cầm bút lên, cứ thấy nặng chình chịch! Buồn vời vợi …
Có lẽ lâu lắm rồi, chưa được chiêm nghiệm, chưa được mải mê tìm những đề tài đẹp,
Giờ nhìn xung quanh, đâu đâu cũng thấy sự vật sờ sờ, sống sượng
Thậm chí vô hồn, ờ … lá xoay thì cũng chỉ là lá xoay …
Cũng chẳng nghĩ được nhiều,
Bởi hết thảy cứ đập vào tai vào mắt mình hơn là vào tim,
Dạo này gặp một số chuyện, cứ ngỡ như mình sẽ gục ngã,
Đâu có, vẫn bình thản, vẫn hồn nhiên,
Như chưa bao giờ biết đau là gì.
Bạn bè, người thân, tất cả đọng lại trong tâm trí một ngày cứ như một cuốn phim mờ nhạt,
Không đầu, không cuối, và không cả một nét thanh!
Cứ đi trên một con đường quen thuộc, vậy mà không biết mình đi về đâu!
Thậm chí chưa đi đến nơi mà cứ tưởng vì đã đi xa lắm rồi,
Những gương mặt quen thuộc bỗng trở nên xa lạ như người dưng,
Những giọng nói ấm áp giờ đông cứng tâm hồn mình thành băng,
Sợ hãi, chỉ muốn nấp vào một chỗ an toàn, tránh xa tất cả …
Mệt mỏi, cũng không hẳn, nhưng ... không biết mình đang đi về đâu!
Ngày ngày, nói những câu sáo rỗng, cười những nụ cười vẩn vơ,
Vậy mà nhiều khi người ta vẫn yêu thương mình.
Nhưng cũng có đôi khi mình quan tâm thật,
Vậy mà người ta tưởng mình chống đối,
Chán kinh khủng!
Mình cứ thích viết, viết vung vít, viết để thỏa mãn cái tâm hồn gò bó!
Thật tình … chẳng nội dung, chẳng đầu cũng ko cuối,