Chủ nghĩa 1/2 emo
Quay cuồng, nháo nhác,
Mọi thứ tan vỡ, trở nên vụn nát …
Những suy nghĩ, mệt mỏi xâu xé
Bây giờ,
Ước gì tôi được bay lên trời cao,
Được về nơi bình yên, nơi mà trái tim tôi không phải thét gào,
Nơi tâm hồn tôi được nâng niu,
Nơi gót chân tôi không rỉ máu khi gặp chông gai,
Nơi sẽ không có quá khứ, và phía trứơc là ánh dịu êm,
Sẽ không có những thứ chói chang, làm nhòa mắt tôi,
Sẽ không có những âm thanh, làm tôi chóang váng,
Sẽ không có những hình ảnh ám ảnh giấc ngủ tôi mỗi đêm …
Tôi mơ mình sẽ nhẹ bẫng, như mây trời,
Lướt nhẹ với ánh dương, bay qua những vùng ấm,
Được ôm ấp như tôi hằng mong muốn,
Được cừơi giòn và khanh khách như muôn chim ca hót,
Vô lo, vô nghĩ …
Mơ là thế, mệt mỏi là thế,
Có phải tôi đang nghĩ đến một cách giải thóat,
Vì tôi quá bất lực trước thực tại,
Một thực tại mà đôi khi tôi mong chẳng tồn tại,
Tôi cũng chẳng biết mình sẽ phải làm gì,
Sẽ phải đi về đâu,
Mọi thứ cứ đè nặng, cứ dai dẳng,
Như một vết cắt, một chỗ không thể băng bó,
Mủ, máu, tanh hôi …
Cứ cùng tôi tồn tại,
Cứ cùng tôi già nua đi trong cái thứ đời này …
Muốn thóat ra khỏi nó,
Muốn tôi sẽ bình yên,
Muốn tôi sẽ khóc, sẽ la hét để nỗi buồn vơi đi …
Mà
Cũng không phải nỗi buồn,
Mà là bí bức, ức chế, …
Gào thét, chửi rủa, đập nát tan cả nhân lọai,
Và tự dìm mình xuống biển sâu,
Đó là điều tôi muốn!
Ai?…
Có ai biết thế nào là nát tan,
Là muốn đi đến một cõi, rồi nghểnh cổ mong chờ sự yên bình,
Mong ai đó sẽ mang tôi đi xa,
Tôi sẽ phải như thế nào?
Sẽ phải làm mình thật đau?
Sẽ lừa mình là khi làm thế tôi sẽ không suy nghĩ được nữa?
Có phải thế?
Chết,
Tôi nghĩ, và bật cười, …
Chẳng giải quyết được gì tôi biết,
Cứ như nhiều người cứ tìm đến nó mỗi khi thế này,
Mỗi khi như tôi, …
Tôi chỉ mong
Làm ơn đừng dày vò tôi vì những thứ to lớn,
Tất cả những gì tôi nghĩ được bây giờ là …
Để chết …
Mà không như chết,
Tôi ghét cảm giác trói tay trói chân,
Và nhìn kẻ khác than khóc trên tấm thân mình,
Chỉ mong một chút bình an,
Và những điều đau đớn cho những kẻ,
Thúc tôi, đẩy tôi, ép tôi đến ngưỡng cùng …
Thiết nghĩ, bởi vì, tôi không phải là kẻ bỏ cuộc tầm thường,
Tôi đặt mình lên đầu thiên hạ,
Tôi đặt mình lên hết thảy những vật thể éo le và đầy kiêu hãnh,
Nhưng tôi vẫn biết, đâu đó vẫn le lói
Một chút yêu thương …
Chắc là tự ép mình, để đừng quá xấu xa, …!
Chết nghe thật là nực cười,
Sẽ có những người sẽ phê phán, sẽ khạc ra mớ lí thuyết,
Rằng tôi sẽ tiếc nuối,
Tôi sẽ nhớ mong,
Tôi là một thứ ngu dốt,
Và vứt cho một mảnh thương hại,
Và kìa,
Vì còn những ngừơi yêu thương mày,
Vì còn cuộc đời mày, còn hòai bão,..
Còn cơ số thứ khốn nạn mà mày hứa mày sẽ làm được,
Còn cơ số những con người khốn nạn mày mong mày sẽ ngồi lên đầu, …
“Ngồi lên đầu”
Như mẹ mày nói người khác đã làm khi giỏi hơn mày lúc bé,
Chả phải mày muốn mày sẽ trả thù,
Mày sẽ ngồi lên đầu lại bọn chúng hết sao?
Chả phải mày bảo mày sẽ mạnh mẽ,
Mày sẽ làm được điều mày muốn,
Mà vì thứ cỏn con tầm thường, mày bỏ cuộc?
Ngu độn, …
Mày khác xa những gì chính mày đã nghĩ về mày,
Mà làm gì?
Khi tôi không cảm nhận được,
Cứ như một xác chết trôi,
Lững lờ giữa dòng đời thối nát …
Mở miệng, mày nói những thứ chua chát,
Mở não, não mày toàn thứ rác rưới,
Những thứ đáng lẽ phải được tống khứ,
Nhan nhản, nó làm chùn bước chân mày …
Mày đáng lẽ phải không có tâm trạng, cảm xúc,
Và một trái tim biết đau,
Một danh dự biết nhục,
Như thế mày có thể sẽ thành công hơn cái con người thất bại bây giờ,
Tao xuyên tận tâm trí, tận óc, tận đỉnh điểm mày,
Đến nỗi tao không chắc có phải tao là mày?
Ngủ ngoan đi nào tôi,
Mệt mỏi sẽ qua đi,
Trời đêm sẽ hửng nắng,
Ngày mai sẽ đến,
Ngày mai sẽ xua tan …
Yên bình khóc đi,
Rồi mọi chuyện sẽ ổn mà thôi!
Một và một …
Yêu thương là sẽ đau, sẽ mất mát, sẽ rụng rời!
Cuộc đời khốn nạn,
Và chửi đổng, chửi thề sẽ chẳng bao giờ cho đủ …
May mắn thì sẽ nhìn thấy vài điều hay,
Tôi nhỉ!
Ngủ ngoan …!
November 24, 2007
Dao Hong Nhung
No comments:
Post a Comment