Friday, July 9, 2010

Bỏ thơ

Ơ tôi không viết được thơ nữa,
Chữ nghĩa, ờ thi, tôi bỏ đã lâu.

Ý tứ tôi chẳng còn dạt dào,
Phải chăng con số đã ăn mòn cảm xúc?

Ôi tôi không viết được thơ nữa,
Cảm xúc chết ngợp trong rối ren.

Cứ bảo mình là lí trí,
Mà càng ngày thấy mình càng dở hơi.

Thì ra thời gian viết thơ tôi mê Xuân Diệu,
Hàn Mặc Tử rồi Trần Đăng Khoa.
Toàn là những cái tên xưa cũ,
Giờ nằm bụi bờ trên đầu giường bỏ quên.

Bỏ quên thơ thẩn tôi tự nhận ra,
Lòng có rối nhưng tâm phải tịnh,
Tịnh không có nghĩa là lòng không có sóng.
Nhưng phải tròn tâm cho tình,
Phải làm vuông vắn tâm hồn mình trong thơ.

Mà bây giờ,
Đố kị rồi hờn ghen, lại còn đầy trách móc,
Văn chương sách vở cất vào góc tối,
Lâu lâu lấy ra đánh bóng lại cất vào.

Đào Hồng Nhung
10 July, 2010

No comments:

Post a Comment